Đã một năm trôi qua, lại bắt đầu mùa hội trường tràn đầy những kỷ niệm ngọt ngào được tổ chức ở phương Nam ấm áp, rất xa, xa lắm mái trường thân yêu, nơi ấy vẫn còn có em. Thật bất ngờ, trong đám đông ta thoáng nhận ra bóng hình em. Em đã vào đây ư…hay em ở đâu quanh ta bấy lâu nay mà ta không hề biết. Một sự vỡ òa thầm lặng trong trái tim tưởng như đã héo hắt của kẻ lãng tử cộc cằn…
Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa,
Sao thương ai ở mãi cung Hằng?
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Ðâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng.
Một người đàn ông khi thừa nhận mình đã không còn trẻ nữa là lúc ở họ có sự bất lực và thất vọng ghê gớm. Ta đâu còn trẻ nữa. Ta biết rõ điều đó. Nhưng sao trong ta vẫn còn rõ ràng những lời hẹn ước, những câu thề thốt của một thời trai trẻ.
Mến yêu ơi
Ta cuồng say khát vọng
Ta đau đáu một cánh buồm xa lắc
Tuổi xuân đi qua rồi
Sao trái tim đơn côi còn chất chồng vụng dại
Những sợi tóc rối mềm tê tái dáng em... (Thơ Lê Mạnh Tuấn)
Không thể quên, những kỷ niệm cũ như vòng nguyệt quế không bao giờ lụi tàn, chiếu xuống đời ta một thứ ánh sáng huyễn hoặc như một nỗi ám ảnh, một sự day dứt, báo trước những ngày còn lại của cuộc đời ta sẽ luôn bị dày vò trong sự bấn loạn nội tâm.
Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc,
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em.
Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
Còn điều chi em mải miết đi tìm?
Phải! Ta đã yêu em như thế đó. Ta đã hy sinh cuộc đời mình cho em như đó là điều tất yếu, như dòng sông rồi cũng phải về với biển, như trăng khuyết rồi lại tròn, như đàn chim đến mùa lại quay về tổ. Vòng nguyệt quế của số phận đã đặt lên đầu ta một lời nguyện ước như một minh chứng cho tình yêu mãnh liệt, một tình yêu giúp vượt qua mọi trở ngại và sẵn sàng coi “chết là hạnh phúc”. Có ai coi chết là hạnh phúc không? Ta đó! Vậy mà em, người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc, em còn chưa hài lòng ở ta điều gì, còn mãi kiếm tìm điều gì trong hành trình đi tìm hạnh phúc?
Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi.
Nhưng chưa hết cuộc yêu, tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người.
Ta cứ ngỡ em, “người đàn bà giấu đêm vào trong tóc”, là một người đàn bà huyền bí dưới sự ràng buộc của định mệnh. Nhưng không, ta đến với em với tất cả sự chân thành của trái tim và bằng tình yêu chân thành đó, ta đã nhận ra em cũng như bao người đàn bà khác, có vui buồn, có đau khổ và cả sự khát khao hạnh phúc nữa. Nhưng vào khoảnh khắc đó, ta cũng hiểu thêm một điều rằng, em -người đàn bà như bao người đàn bà khác, mới chính là người sẽ ám ảnh ta trọn cả đời này. Ta nhận ra rằng cuộc đời này nếu thiếu em sẽ trở nên nhàm chán, sự tồn tại này nếu mất em sẽ trở thành vô nghĩa. Vậy mà ta cảm giác rằng điều đó đang ở rất gần ta, làm tim ta đau nhói.... “trái tim đau đã vắt kiệt đêm rồi”. Em vẫn xa, xa mãi... Em đã ra đi dù rằng ta đã cho em tất cả mọi thứ ta có, ngay cả sự tồn tại của mình.
Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá,
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi.
Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời.
Còn lại ta một mình với sự cô đơn, sự im lặng hãi hùng. Em đi rồi, nhưng nỗi ám ảnh về hình bóng của em thì dường như không bao giờ chấm dứt. Ngay cả nếu em có thành tượng đá, thành tro bụi thì cái sự im lặng của hư vô đó cũng đủ làm cho mọi thứ trong ta vỡ oà. Một mình ta với đêm dài câm lặng. “Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp". Mất em rồi, mọi thứ trong ta đều trở nên trống rỗng. Ta tuyệt vọng trong sự bất lực của thanh âm.
Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời.
Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
Em tìm gì khi thất vọng về tôi?
Rồi ta nhận ra rằng, mùa Thu xưa sẽ chỉ còn là một quầng Thu mờ ảo. Nhưng trong cái mờ ảo, mơ hồ, hư hư thực thực đó thì nỗi cô đơn của ta lại sáng vằng vặc như chưa từng và sẽ không bao giờ tắt. Nó chiếu rọi trên đầu ta như một sự thất vọng ghê gớm, một sự ám ảnh định mệnh đã được dự báo ngay từ lúc “chưa hết cuộc yêu”. Vào lúc đó, ta lại thấy em trở thành huyền bí, hư ảo. Dường như cái cảm giác thấu hiểu em là một “người - đàn - bà - như - bao - người - đàn - bà – khác” tan biến. Ta chợt nhận ra ta chưa hiểu gì em cả. Cả cuộc đời này ta không hiểu gì em cả. Chính ta, phải chính ta đã làm em thất vọng. Em đã đến với ta nhưng ta đã làm được gì cho em, có lẽ chả gì cả. Ta đã yêu em bằng tình yêu mê muội. Em thất vọng. Em đã ra đi. Lời nguyện thề ư, chết là hạnh phúc ư? Từng đó là chưa đủ. Em cần ở ta một cái khác. Cái gì ư? Chính ta cũng không hiểu. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu. Và nỗi cô đơn sẽ mãi vằng vặc trên đầu như sự trừng phạt cho kẻ thất bại trong trò chơi của số phận... Coøi – 11/2011
virona
Tổng số bài gửi : 42 Join date : 27/07/2011 Age : 60 Đến từ : TPHCM
Tiêu đề: Re: Khúc mùa thu Fri Dec 02, 2011 8:23 am
Bây giờ lại còn cả một mùa hội trường cơ đấy, hay chẳng qua mong đợi quá mà tưởng tượng ra vậy thôi.
Vậy là chúng ta bắt đầu già rồi, hay chí ít là không còn trẻ nữa.
Có tí tuổi bắt đầu làm thơ để còn chuẩn bị vào hội thơ tổ hưu của phường;
Có tí tuổi hay nhớ về ngày xưa, bắt đầu sống về hoài niệm, cái gì ngày xưa cũng hay, cũng tiếc hùi hụi;
Có tí tuổi hay dỗi, hay tự ái. Gọi điện thoại không lưu tên hoặc không nhận ra giọng: dỗi; rủ đi nhậu không báo trước đến lúc ngồi vào bàn rồi mới gọi: dỗi; mời cưới con mà không đến tận nơi: dỗi …
Thực ra muốn viết cho Giang ngay khi đọc bài này nhưng tình cờ hôm đó ở nhà có bàn chuyện người quen, bà xã nói ông ấy hâm hâm, mình hỏi sao nói thế thì nhận được câu trả lời: Anh bảo không hâm sao được, người bình thường ai lại … làm thơ??! ( bà xã là dân chuyên văn LHP chính gốc khóa 84). Buồn hết cả người.
Đã hứa với Giang rồi, hâm cũng kệ Giang nhỉ. Mà không biết viết cho Giang hay viết cho chính mình?
VIẾT HỘ GIANG
Ầu ơ ru cái ngày xưa
Ngày em bé tí mình chưa biết gì
Vô tình em bỏ bùa mê
Để tôi mang mối tình si đến giờ
Cả đời nhặt những vu vơ
Gom mây, gom gió để chờ đợi ai
Mối tình ngắn, kỷ niệm dài
Ngọt ngào chót lưỡi đắng hoài câu thơ
Thương thay cho cái gã khờ
Bao nhiêu năm có ai chờ mà trông
Bây giờ ngoài ấy mùa đông
Heo may se sắt, não lòng câu thơ
Gối đầu lên cái ngày xưa
Sài Gòn ướt phía không mưa. Thôi đành.
giangcoi0808
Tổng số bài gửi : 97 Join date : 12/08/2010 Age : 61 Đến từ : Tp. HCM
Bạn Virona ơi, ai bảo là hâm mà quá là "năng hậm" ấy chứ, nhưng kệ, đời còn mấy nả, cứ bình thản mà nói ra đi kẻo lúc nhắm mắt xuôi tay mà lòng còn ậm ực. Bọn mình đang ở những dây cung cuối cùng của vòng đời rồi đó bạn, nhiều khi lại thấy mình như trẻ thơ, chỉ có khác là lúc trẻ thì uống vitamin để phát triển, còn bây giờ lại uống vitamin để tồn tại. Mình rất thích thơ, nhưng cả đời chẳng bao giờ thuộc hết một bài thơ của các nhà thơ, thi sĩ chính tông, mà mình chỉ thích thơ của bạn bè, với mình mang nhiều ý nghĩa cũng giống như vitamin cho tuổi già. Tình yêu là vĩnh hằng, nó tồn tại mọi thời gian, không gian cho mọi lứa tuổi... nhưng tình yêu tuổi trẻ, của cái thời ngửa ngửa ngang ngang có khi đẹp như một giấc mơ nơi thiên đường, mê ly như một bản tình ca êm ái, cũng có khi cay đắng chát chua và u uất như một điệu nhạc buồn. Tất cả rồi sẽ chỉ còn là kỷ niệm, nhiều khi lại là nguồn cảm hứng của thi ca nhạc họa. Thay mặt ACE trên diễn đàn, mình xin cảm ơn Virona về những vần thơ đầy cảm xúc của bạn. Mình xin gửi tặng bạn nhạc phẩm nói về cái "thời xưa ấy" - nhạc phẩm Tìm em của nhạc sỹ Đoàn Bồng - Lời: Hùng Anh
Thu về lá vàng rơi rơi, Hà Nội buồn trong tôi Mặt Hồ Gươm xao động, dáng em áo hồng thướt tha. Thời sinh viên đi xa đi xa Ngày ấy gốc si già, chiều chiều đợi em qua Ngày ấy mãi đi xa, đi xa đi xa Không thấy bóng áo hồng thướt tha! Không thấy bóng áo hồng thướt tha! Thu về bên bờ Hồ Gươm, gốc si già vẫn đợi... Biết tìm em nơi đâu nơi đâu? Biết tìm em nơi đâu nơi đâu? Chỉ còn tiếng ve sầu rớt lại Đêm thu Hà Nội thổn thức canh thâu! Biết tìm em nơi đâu nơi đâu? Biết tìm em nơi đâu nơi đâu? Chỉ còn tiếng ve sầu rớt lại Đêm thu Hà Nội thổn thức canh thâu!