Tổng số bài gửi : 97 Join date : 12/08/2010 Age : 61 Đến từ : Tp. HCM
Tiêu đề: Đêm nằm mơ phố Sat Nov 26, 2011 1:27 pm
Đêm nằm mơ phố
Sáng qua, đang vi vút trong dòng xe cộ hối hả trên mấy con phố ở phía tây Thành phố, chợt nhận được tin nhắn của thằng bạn thông báo đi thăm thằng bạn khác "cấp cứu" ngay. Thằng này ác thật, thông báo kiểu khẩn cấp thế này có khi mình cấp cứu trước. Thế là bỏ hết, ngược dòng len lỏi trở về cho kịp giờ vào thăm với bạn bè (ham vui mà). Nhóm bạn U50 cùng cảnh bỏ xứ xa quê nên chúng nó quá là yêu thương nhau. Gặp thằng bệnh nhân ngồi xe lăn, chúng nó vẫn còn ghẹo nhau làm mặt thằng này méo đi không biết vì đau hay vì cười. Đúng là bọn "trẻ con nhiều tuổi", hóa ra đi thăm người bệnh mà lại vui. Bất hạnh thay cho những người khỏe mạnh, cả đời không bị ốm đau, không phải vào bệnh viện, không được ai vào thăm, có khi lại chết vì cô đơn ấy chứ lị. Thằng bạn tôi còn dặn dò thằng kia:"mày cứ yên tâm ở đây, có gì bọn tao lại vào..." - thế có tái tê không cơ chứ, thằng kia mặt lại méo, không biết vì cái gì...
Sau khi ăn xong, cả bọn rủ nhau đi hát. Để làm gì? khi bạn mình đang ốm đau. Phải chăng để thắt chặt thêm tình bạn vốn đã khăng khít mấy chục năm qua. Tất cả chỉ để vui thôi, người ta có thể vui khi chưa hết những nỗi buồn, đó là những khoảng khắc ấm áp bên bạn bè. Niềm vui của tình bạn khỏa lấp đi những nỗi buồn thường nhật chẳng ai muốn nhắc tới, ở cái tuổi đã có kẻ đi người ở lại, ta thường đọc được phảng phất một góc u buồn trong ánh mắt đã dần phai lửa của những nụ cười đã bắt đầu hằn sâu dấu chân chim. Dù khát vọng có thể vẫn tràn đầy nhưng tất cả rồi sẽ chỉ còn là những hoài niệm...Đang miên man khắc khoải với những nghịch lý của cuộc sống, với hai khía cạnh tồn vong của đời người, chập chờn với chênh vênh hư thực, tôi giật mình trở về hiện tại khi nghe TH - cô bạn quản ca của tôi cất lên giọng hát. Những giai điệu của ca khúc “Đêm nằm mơ phố” vang lên bằng giọng hát của cô quản ca năm xưa đã làm cho lòng tôi chợt bình yên một cách lạ thường. Như một giấc mơ ngọt ngào, ma mị, trong đêm phập phồng, cay nồng nỗi nhớ...
“Đêm, đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Em như là sương khói mong manh về trên phố
Đâu hay một hôm gió mùa thu.”
Hai chữ bình yên đối với nhiều người có thể rất đơn giản và họ dễ dàng có được điều đó. Nhưng riêng tâm hồn của tôi là một con sông bé nhỏ nhưng chẳng bao giờ xuôi dòng mà chảy, tự nó luôn sinh ra trong mình những cơn bão tố. Chính vì lẽ đó mà tôi đã đến với âm nhạc một cách thật tự nhiên, đặc biệt là những bài hát có giai điệu trầm buồn, có một chút thơ, một chút văn như là “Đêm nằm mơ phố”.
Tôi rất thích những ca từ rất đẹp và đầy nghệ thuật mà nhạc sĩ Việt Anh đã viết “Trăng rơi nhòa trên mái đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà”, “em như là sương khói mong manh về trên phố”,…Vì thế nên mỗi khi nghe “Đêm nằm mơ phố”, dường như thực tại trong tôi đã tan biến, trước mắt hiển hiện một con đường vắng, một chút heo may hòa quyện mùi nồng nàn của hoa sữa. Và đâu đó quanh tôi một vài đôi tình nhân khoác cho nhau những chiếc khăn choàng nồng ấm vị yêu. Dưới chân những chiếc lá cuối mùa vàng khô nằm im trong hụt hẫng. Bất giác tôi thấy cô đơn, lạnh lẽo vô cùng. Dường như bao nhiêu hơi ấm trong người vẫn chưa đủ để sưởi ấm đôi bàn tay tê buốt. Và tôi nhớ đến em da diết…
Nhưng em giờ chỉ là một kỉ niệm mơ hồ, xa xôi tựa bóng trăng đang trải dài trên con đường mơ phố vì “em như là sương khói mong manh về trên phố”. Và hình như quanh tôi vẫn còn đọng lại một ánh mắt biết nói nhìn sâu vào tận cõi lòng. Lời bài hát lại ngân lên, tôi hy vọng sẽ được ru êm trong một khoảnh khắc nào đó để trái tim được bình yên trở lại.
“Đâu hay mùa thu gió đêm qua mặc thêm áo
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố.
Đêm xin bình yên nhé con đường vàng ánh trăng
Đèn dầu khuya quán quen chợt sáng.”…
Nhưng giai điệu buồn ấy lại như những giọt mưa bất thường rơi xuống lòng tôi lạnh cả người, tê buốt cả không gian. Tôi cứ như kẻ mộng du hoài lang thang không biết sẽ đi đâu, về đâu duy một điều cảm nhận được là đôi chân không muốn dừng lại. Thôi thì cứ đi mãi để đo lường độ sâu của đêm, độ dài của nỗi cô đơn vô tận. Những thanh âm của bài hát cứ ngân nga làm lòng người mãi lắng đọng, mấy đôi tình nhân lúc trước dìu nhau về tự bao giờ và đánh rơi lại nơi này hương vị nồng nàn, dịu ngọt của những cái nắm tay, những chiếc hôn rụt rè trên mái tóc.
“Đêm xin bình yên nhé con đường vàng ánh trăng đèn dầu khuya quán quen chợt sáng”…Đêm bao giờ cũng bình yên như thế chỉ có lòng người dậy sóng cho đêm. Tôi bần thần để đôi chân mình dừng lại trước con đường quen thuộc ngày nào. Kẻ mộng du đưa tay bắt lấy luồng kỉ niệm ấy thì chúng vội vỡ tan, rơi vô định. Trong khi đó, giai điệu bài hát vẫn cứ hồn nhiên mang dòng cảm xúc trôi xa xăm…
“Đêm, đêm nằm mơ phố mơ như mình quên hết
Quên đi tình yêu quá vô cùng.
Sương giăng hồ Tây trắng đâu trong ngày xưa ấy
Em soi tình em giữa đời tôi”.
Tôi quay lưng đi như cố lãng quên, như muốn xua tan đi dư âm ngày xưa còn lại. Tôi cũng muốn “quên hết, quên đi tình yêu quá vô cùng” kia mà sao tự đáy lòng vẫn man mác nhớ. Tôi cố bước thật nhanh để không còn nghe thấy gì về bài hát nữa, nhưng hình ảnh của em, nụ cười xinh tươi ngày trước và mối tình đầu tiên nhiều vụng dại càng gần và thật hơn bao giờ. Đôi chân tôi chùn lại. Và rồi tôi chợt hiểu ra một lần nữa “Đêm nằm mơ phố” lại bắt đầu…
ST - 26/11/2011
batrung
Tổng số bài gửi : 124 Join date : 09/08/2010 Age : 62 Đến từ : HCM
Tiêu đề: Re: Đêm nằm mơ phố Thu Dec 01, 2011 1:46 pm