Tổng số bài gửi : 97 Join date : 12/08/2010 Age : 61 Đến từ : Tp. HCM
Tiêu đề: Giấc Mơ Trưa Tue Dec 13, 2011 10:23 pm
GIẤC MƠ TRƯA
(Thân tặng Virona và các bạn)
Một buổi trưa nắng dịu của một ngày không vồn vã, nằm lắng nghe tiếng hát trong trẻo từ đâu vọng lại, ta cảm thấy lòng nhẹ nhõm và thanh thản lạ kì! - Bài hát "Giấc mơ trưa" được Giáng Son phổ nhạc từ thơ của Nguyễn Vĩnh Tiến, lời ca êm nhẹ như ru, dịu dàng và vô cùng sâu lắng. Ta thích bài hát này bởi cái "hồn quê" và sự xúc cảm trong từng câu chữ, như gợi nhắc và đưa ta trở về cùng sống lại với khoảng trời ấu thơ - đầy niềm vui, nhiều ao ước ...
Em nằm em nhớ Một ngày trong veo Một mùa nghiêng nghiêng ... Cánh đồng xa mờ Cánh cò nghiêng cuối trời
Em chưa ngủ mà dường như đã vội "mơ", từ giấc mơ em hồi tưởng về những tháng ngày thơ mộng - những tháng ngày biếc xanh với mùa lúa chín quê hương, với những cánh đồng chao nghiêng theo làn gió và xa tít mù dưới những làn sương. Đâu chỉ vậy, em còn mơ về những cánh cò trắng muốt trong ca dao, trong lời ru mà mẹ hát từ ngày còn bé tí. Cánh cò lặn lội ngày đêm, chao nghiêng nơi cuối trời thăm thẳm như gợi nhắc bóng hình của mẹ, suốt một đời lam lũ, tần tảo yêu thương em, không ngại gian khó để cùng em dệt nên những ước mơ hồng!
Em đã thầm thì, tự hỏi: Em về nơi ấy Một bờ vai xanh Một dòng tóc xanh Đó là chân trời Hay là mưa cuối trời
Hình ảnh em lúc này thật thi vị, một bờ vai xanh bé nhỏ, một mái tóc xanh mượt mà, bồng bềnh trong làn gió ký ức tháng năm. Em đã được trở về "nơi ấy"- quê hương thương mến ơi! Em đã nhìn thấy mưa hay là đường chân trời? - Em cũng không biết nữa! Có lẽ do cảm xúc xao động đã làm em bối rối! Trong miên man, em lại tiếp tục cùng giấc mơ đi tiếp quãng hành trình ngược thời gian còn dang dở:
Và gió theo em đi về con đường Và nắng theo em trên dòng sông vắng Muà đã trôi đi những miền xanh thẳm Người đã quên đi những lần em buồn ...
Em trở về miền xưa men theo những con đường thênh thang lộng gió chiều, và cùng vạt nắng tung tăng trên khắp ngõ quê, lướt qua dòng sông vắng đầy ắp kỷ niệm thuở thiếu thời. "Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm" Mùa - tức một phần của thời gian - đã không cho em níu giữ tất cả, đã dần đẩy em lùi xa tuổi thơ, để em cứ tiếc nuối, nhớ mãi về một thời ưa giận, hay hờn ! "Từng dấu chân xưa trên đường em về Giờ đã ra hoa, những nhành hoa vắng Người đã đi qua những lần em kể Này giấc mơ trưa bao giờ em về Một tiếng chuông chuà ..."
Nhanh thật, mới đó mà con đường cũ đã tràn ngập cỏ hoa - những nụ hoa dại dung dị sắc quê, thắm mặn tình cảm con người. Bóng dáng "người", tồn tại trong một phần ký ức của riêng em. Và hiện tại người đã xa em, đã "đi qua những lần em kể". Giờ chỉ còn lại mình em cô đơn đi góp nhặt lại những giấc mơ, những hồi ức vô giá năm nào? Giấc mơ đến với em vào một buổi trưa, thật tình cờ (có lẽ thế), vì vậy sau chuyến phiêu du trở về, em lại trăn trở, lại sợ sẽ chẳng còn có dịp được sống lại với những ngày yêu dấu qua những giấc mơ trưa. Thế nên em mới tự hỏi: "Này giấc mơ trưa, bao giờ em về" để tự nhắc mình luôn trân trọng và nhớ mãi những ngày xưa còn vẹn nguyên những nụ cười, những khát khao, thương yêu cháy bỏng! Thế rồi tiếng chuông chùa vang lên, trầm bổng mà thanh nhẹ, nó lọc sạch những cô đơn, những nỗi buồn giấu kín, nó khiến lòng em thư thái, thanh tịnh hơn. Nhưng tiếng chuông chùa cũng đã "đánh thức"em dậy, và khép lại một giấc mơ trưa tuyệt đẹp! Phú Thọ