Tổng số bài gửi : 97 Join date : 12/08/2010 Age : 61 Đến từ : Tp. HCM
Tiêu đề: Ru ta ngậm ngùi Fri Dec 10, 2010 3:31 pm
Ru ta ngậm ngùi
(Nhạc: Trịnh Công Sơn)
Vào một mùa hè của nhiều năm trước, tôi đã quen anh. Anh là một học sinh trung học cùng bạn đi nghĩ hè. Anh lớn hơn tôi 2 tuổi. Thế mà không hiểu sao trong mắt tôi lúc ấy anh lớn kinh khủng. Một tháng nghĩ hè cùng gia đình tôi, anh lại về đi học. Anh đã để lại cho tôi một nỗi nhớ nhẹ nhàng của một người con trai biết đàn, biết hát, biết tỏ tình bằng âm nhạc khi mới mười mấy tuổi..
Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình. Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình Xin người hãy gọi tên.
Mà rồi thì…tôi cũng quên anh mất. Tôi cũng biết hát, biết đàn. Nhưng cũng như bao phụ nữ khác, tôi cũng đã có gia đình riêng. Làm vợ, làm mẹ, hạnh phúc trong hôn nhân của tôi đã không trọn vẹn. Ở tuổi hơn buốn mươi, tôi lại lao đao giữa cuộc đời.
Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng. Thôi chờ những rạng đông..
Anh đã đến thăm tôi sau mấy chục năm không tin tức, thăm cả sự yên ổn và an phận của tôi và con. Rồi anh lại ra đi, đem theo cả sự bình yên trong tâm hồn tôi. Dù tôi ý thức được mình đã nhiều tuổi rồi.
Xin chờ những rạng đông Ðời sao im vắng Như đồng lúa gặt xong Như rừng núi bỏ hoang Người về soi bóng mình. Giữa tường trắng lặng câm.
(Sưu tầm)
THIEN DONG 10B
Tổng số bài gửi : 5 Join date : 22/11/2010
Tiêu đề: Re: Ru ta ngậm ngùi Sat Dec 11, 2010 8:18 am
Bài sưu tầm rất hay.
giangcoi0808
Tổng số bài gửi : 97 Join date : 12/08/2010 Age : 61 Đến từ : Tp. HCM
Tiêu đề: Re: Ru ta ngậm ngùi Mon Dec 13, 2010 5:49 pm
Chiều SG - tháng 11, trời vừa trải cơn mưa, không khí ẩm nước, mình tôi ngồi cạnh cửa sổ trên một căn gác xép, cành khế xanh mướt với những chùm trái chín mọng đong đưa ngay ngoài khung cửa, chợt muốn đưa tay hái trái nhưng lại rụt dè ngập ngừng không muốn hái, thích vị chua chua ngọt ngọt của trái khế chín, nhưng lại sợ, chẳng sợ mưa rơi, chẳng sợ gãy cành, chẳng sợ trái rụng, mà sợ hồi ức ập về, sợ "ru ta ngậm ngùi", sợ kỷ niệm sẽ lại làm mất sự bình yên của nỗi cô đơn vốn dĩ đã phải chấp nhận sau bao lao đao giữa cuộc đời... Cảm ơn cố nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh, cảm ơn ca sĩ QD, cảm ơn sự đồng cảm của bác Đồng cóc và bài hát trong chiều cuối mùa mưa