(Nhạc: Ngô Thuỵ Miên)

Sao lòng em cứ day dứt không yên khi nghĩ rằng cuộc đời còn lại sẽ bình yên... lại thực sự không bình yên chút nào khi thấy anh đi về vẫn một mình.

Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời

Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây

Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy

Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi cũng yêu em


Sinh nhật vừa rồi, thật bất ngờ khi em nhận được món quà mà em chưa tưởng tượng nổi là mình sẽ có sau bao lần sinh nhật lặng lẽ trôi qua. Đặc biệt là dòng chữ: “ có nói, có nói vạn lần cũng đã muộn rồi. Dù sao, dù sao đi nữa anh cũng yêu em”.

Dựa vai nhau, cho nhau yên vui, ấm áp cuộc đời

Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau

Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,

Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu

Nhìn anh, nhìn anh giây phút, muốn nói yêu anh


Em là người phụ nữ anh đã yêu và vẫn yêu dẫu mấy mươi năm đã trôi qua. Nhiều mùa thu qua đi là bấy nhiêu lần anh trở lại Sài Gòn để tìm em mà vẫn chỉ dám nhìn em từ xa, nhìn em sống cuộc đời bình dị và bình yên với gia đình.

Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời

Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi

Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời

Cũng đã muộn rồi

Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em


(Sưu tầm)